Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Mai Châu Mộc Châu những con đường mờ sương

Đây là chuyến hành trình của các cô gái phương Nam đến với vùng rừng núi phương Bắc. Sự nhạy cảm, tinh tế của người con gái cùng tính cách phóng khoáng của người phương Nam khiến cảm nhận về cuộc hành trình này của các bạn thật chi tiết, hóm hỉnh, rất duyên, và rất con gái.

Mời các bạn chiêm ngưỡng Mai Châu - Mộc Châu dưới góc nhìn của các cô gái này. Cuộc du hành bắt đầu từ Hà Nội, vào một buổi sáng sớm...





Sáng sớm, Hà Nội thanh bình và cổ kính trong làn sương mai. Một chỏ xôi bên đường đắt khách, những người đi tập thể dục buổi sáng tụ tập mua quà ăn sáng cho bọn trẻ con (Hahuta nói vậy). Những ngôi chợ ven đường bắt đầu bày hàng, thưa thớt đã có người xách giỏ đi chợ, trả giá, mua hàng, xách giỏ về...

Ra khỏi trung tâm, chúng tôi chạy thẳng lên Hòa Bình, trời sớm se se lạnh.

Dọc đường lên Hòa Bình, chốc chốc lại vụt qua 1 chiếc xe nhà Phượt, 1 đoàn xe nhà Phượt....
Kinh nghiệm du lịch Mai Châu

Đoàn nào vậy ta?

9h sáng, chúng tôi đến Hòa Bình. Dừng chân tại hàng chè bên đường gọi 1 ấm chè nóng, xuýt xoa vì cái lạnh. Hàng nước chè của một bà lão. Quầy bé bé, bên cạnh cái lò than đỏ lửa. Vài ba ông lão ngồi uống chè và bàn tán chuyện gì đấy. Thấy không khí thật là đặc trưng của miền Bắc!!! Lúc ấy, thèm 1 ly cafe sữa nóng, nhưng không có. Hàng nước, chỉ bán nước, không bán cafe. Ừm, ở Sài Gòn, quán nào cũng có cafe. Ở Hà Nội, hàng nào cũng có nước chè. Khác nhau như vậy đấy!


Tham khảo bài viết : Kinh nghiệm du lịch Mộc Châu - Du lịch Mai Châu

Đi qua cầu Trắng, dọc theo quốc lộ 6, chúng tôi lên Cao Phong. Vụt qua khúc đường xấu xấu dưới chân cầu một chút... hoét... 2 anh CSGT miền Bắc chạy ra chận hết đường, thế là chúng tôi phải tấp vào lề. Biên bản phạt được viết: 86km/h trên giới hạn 40 km/h.

Đứng chờ viết giấy phạt, tôi thấy từng đoàn Phượt chạy qua, có bạn bị giữ lại phải tấp vào lề, có bạn bị thổi, nhưng lách qua và chạy thoát. Taxi cũng bị thổi...

Để lại bằng lái, giữ giấy phạt, chúng tôi lại lên đường. Một chốc sau thấy 1 đoàn Phượt dừng chờ đoàn. Một chốc sau lại thấy 1 nhóm CSGT khác. Một chốc sau nữa là 1 anh bồ câu đang giữ lại cái xe lúc nãy vừa lách thoát trạm phía dưới. À à, CSGT lồng lộng, tuy thưa người, nhưng khó thoát.

Mai Châu - thảnh thơi ngắm "núi tuyết" ăn ngô nóng hay đi qua những con đường mờ sương?

Một xe, một xế, một ôm và hai cái balo phóng vèo trên đường quốc lộ, đi qua cả một khoảng núi non trùng trùng, điệp điệp nhấp nhô như sống lưng uốn lượn của một con rồng bằng đá khổng lồ. Dọc đường tôi thấy người ta bán cam, bán bắp (ngô) và hình như là cả những trái banh ...golf đủ màu (?).

Cả 1 khoảng không gian rộng lớn nằm dưới chân những ngọn đồi xanh cây, bạc đá là 1 sân golf khổng lồ: Phoenix Golf resort.... Tôi thấy tiếc!!! Và tiếc hơn nữa là hình như cái sân golf này của anh láng giềng thì phải?

Chậc, núi ở đây có tên lạ thật!!! Và, cũng chi tiết thật, vì chiều đi, chiều về, chiều nào cũng có 1 tấm biển.

Chạy mải miết theo đúng nghĩa cắm đầu mà chạy, đi qua bạt ngàn núi rừng. Trời bắt đầu lạnh hơn, gió rít qua tai, và những con đường cứ trôi qua, trôi qua... Rồi, chúng tôi chìm vào 1 con đường mờ sương. Tầm nhìn bắt đầu hạn chế, 20m, 10m, rồi còn 5m...

Kinh nghiệm du lịch Mộc Châu
Hahuta giảm tốc độ theo độ dày đặc của sương mù.... Từng con dốc uốn lượn, từng chiếc ô tô ngược chiều vụt qua... Rồi đâu đó trên đường có cả 1 chú 4 bánh leo lươn, ngã nghiêng....

Vượt qua con đường sương trắng xóa, nhiệt độ bắt đầu giảm. Các ngón tay tôi lạnh cóng và dính lại, cảm giác như đặt tay ướt vào trong ngăn đá tủ lạnh, rồi thấy những tinh thể kết lại....

Cái lạnh buốt kéo đến bất ngờ!!! Giữa đường là sương mờ, là khói tỏa. Cảnh vật cứ bàng bạc một màu xám trắng đặc quẹo. Sương đọng thành nước kéo dài suốt con đường, không có cảm giác nước quất vào mặt như khi đi trong 1 cơn mưa, nhưng áo, trên tóc, trên chiếc balo đeo phía trước Hahuta nước đã đọng lại ướt đẫm.



Hahuta vẫn kéo ga. Xe trườn qua những con dốc, đứng trước vách, rồi lách đầu nhẹ nhàng lướt.

Chúng tôi cứ như vậy mà đi!!!

Qua nhiều ngã ba, đến 1 ngã ba lên sườn dốc, chúng tôi hỏi đường 1 chị người dân tộc. Chị ấy bảo: 25km nữa. Vậy là đi tiếp.

Đi chừng 1 chốc nữa, giữa triền dốc đã hiện ra tấm bảng:

MAI CHÂU KÍNH CHÀO QUÝ KHÁCH!!!
Nguon: Phuot.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét